Tít Huỳnh:
Thế giới này không dành cho riêng bạn, nên đừng ép tôi phải sống theo cái tiêu chuẩn ngu ngốc do bạn đưa ra. Bạn nói xạo thành thạo đến mức tôi cảm thấy nó như một câu chuyện thật!
Tít Huỳnh:
Đặt bàn tay lên môi, giữ chặt tiếng nấc nghẹn ngào. Thời gian sao đi mau xin hãy ngừng trôi.
Tít Huỳnh:
Đôi lúc em vẫn hay suy nghĩ về anh, nhưng chắc chắn chỉ là bạn, vì hiện tại đối với em, anh k còn ý nghĩa gì nữa.!
Tít Huỳnh:
Một buổi chiều hoang mang, đôi mắt em cô độc. Nắng tàn buông nhẹ nhàng, đôi mắt em bật khóc.
Tít Huỳnh:
Vì cuộc sống không bao giờ như là mơ, nên phải biết chấp nhận những gì đang diễn ra. Muốn hay không thì điều đó cũng chẳng đỗi thay được gì. Người biết cảm nhận hạnh phúc chính là người đã trãi quá vô vàn sự đỗ vỡ, nát tan, đau đớn đến tê dại.
Tít Huỳnh:
Đừng bắt người khác phải sống theo cách mà bản thân bạn muốn. Bởi vì thực chất bạn chẳng là gì đối với bất kỳ ai! Và hơn thế nữa là bạn chẳng có quyền hạng để quyết định cách sống của mỗi người.
Tít Huỳnh:
Người cười nhiều là người có nhiều tâm sự. Người lắng nge tâm sự của người khác là người không mún người khác thấy tâm sự của mình.